|
Admin
|
Age :
Join date : 31/01/2009
Tổng số bài gửi : 75
Đến từ :
|
Tiêu đề: thú tội cùng người iu
|
|
|
|
người đầu tiên nhóc yêu là tiểu thư mây, tiểu thư í đẹp lắm , mấy đứa ở chung chắc bik.... Hix, khi bị phân công dạy cho người điếc câm mình cũng câm điếc theo lun, vừa lo vừa sợ, mấy người khuyết tật thì thường suy nghĩ ko được tỉnh lắm, lúc ây nhóc sợ thật, ko ngờ... dạy cho bé mấy, tên đẹp mà người đẹp hơn tên, có lẽ mình chưa bao giờ tiếp xúc con gái nên... mới bị dụ ^^, thầy giáo mởi học lớp 10, còn học trò thì a b c chưa bik là gì, ngày đầu làm thấy oách thật, giả bộ ta đây lắm, ai dè mình gà bỏ xừ đi được, khi chỉ văn phạm a b c, mình đọc bé mây có nghe được đâu... thế mà bé ấy cũng nhép nhép theo, bé nói tầm phàm ko, mình chửi cũng quá trời ( câm điếc ko nghe nói được ) , lúc ấy mình quạo thật, mới dạy 15 phút đã lên máu rồi, mà... cô học trò cũng dễ thương đấy chứ, khuông mặt hình trái xoang, tóc màu hạt dẽ ( ba cô ấy người mỹ ), nhìn thật đẹp, cái nét đẹp của cô bé chưa đầy 15 tuổi ít ra cũng làm tôi đây xao xuyến ( tôi ko có máu dê vào tuổi 16 ), tôi dạy cô ấy nhiều thứ trên cuộc đời lắm, phải công nhận ngừơi khuyết tật thì thường thông minh, thông minh thật.... đôi lúc hỏi mình những bài toán cực kì khó mà mình chưa giải ra được nữa ( tui ko có ngu ), nhìu lúc giải ko ra mình hay đánh trống lãng... giả bộ chỉ tầm tum tầm la, rồi chửi, lúc ấy ân hận ghê lun, ân hận ko chịu nổi, sợ đủ thứ... Khi về mình cố gắng học, cứ mỗi lần học phải quyết tâm sao cho em nó ko bắt bí mình, riết rồi mình trùm lun, bé mây thích được mình gọi là tiểu thư xinh đẹp lắm, tuy ko nghe được nhưng mỗi lần gặp mình cũng phải viết 1 chữ, chào tiểu thư xinh đẹp lòng tôi, ko biết bé hiểu ko, nhưng có lẽ em thích nhìn tôi cười. ngày tháng thật đẹp trôi qua, rồi đùng 1 cái nghe tin bé mây có ba ở mỹ đón đi, Bé mây có ba làm đại gia bên mỹ mà ko biết ( ôi mõ vàng ), rùi bé mây cũng phải đi với ba qua mỹ, lúc ây tôi buồn lắm, tuổi 17 biết yêu rồi, bùn đứt gan đứt ruột, mún nói thích người ấy mà ko được, sợ thật đấy, sợ bị người ta cười quê lắm... ngại ngùng và ngại ngùng, cái ngày dạy cuối cùng hồi hộp ghê thật, dạy cái gì cũng ko bik, giây phút cuối gặp nhau mà chứ phải gì đâu, mình ko dạy bé mây tiếng anh, vậy mà bé ấy biết viết chữ I LOVE YOU cho mình mới chết chứ, mình hỏi bé bik chữ ấy là gì ko, bé cười ko nói, nham hiểm quá.... Rùi bé đưa mình 100 USD, thật ko lịch sự gì cả, đáng lẽ phải đưa vào phong thư chứ sao lại đưa lộ liễu quá, lúc ấy mình cũng tham tiền thật, nhìn sáng mắt nhận lun, giờ hối hận quá, khi ko mất đi vẻ đứng đắn của đàn ông.... bé mây đi, để lại 1 nỗi buồn cho mình, buồn đủ thứ buồn... Ko hỉu giờ đây mình lại buồn, bé chỉ gửi mình 2 tấm hình chụp ở mỹ, 2 tấm làm cho con tim người đàn ông đau nhói ở việt nam, bé mây vẫn đẹp và vẫn như xưa... chỉ khác là em ấy bây giờ là tiểu thư đúng nghĩa, bé mây à dù bé ở mỹ hay ở việt nam, thì ít ra bé cũng có 1 người đàn ông mang nặng hình ảnh bé trong mình, tôi chưa để tình cảm ai trong tim mình, nhưng có lẽ tôi thất bại trước bé mấy, 1 người đàn ông bị quật ngã bởi 1 ngừơi khuyết tật, thích mà ko dám nói là hèn nhát, tiếc thật tôi đánh mất mình 1 cách vô lý
|
|
|
|
|
|
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!
|
|
|